(*Lưu ý: Sau đây là một số dữ kiện và nhận xét bổ sung, liên quan đến Thomas Edwin Castello quá cố, không được đề cập ở nơi khác về công trình này. Chúng đã được “diễn giải” từ những tài liệu nghiên cứu của John Rhodes)

Năm 1961, Castello là một trung sĩ trẻ đóng quân tại Căn cứ Không quân Nellis gần Las Vegas, Nevada. Công việc của ông ấy là một nhiếp ảnh gia quân sự với mặc vụ tối mật. Sau đó, ông chuyển đến Tây Virginia, nơi ông được đào tạo về nhiếp ảnh tình báo nâng cao. Ông đã làm việc bên trong một cơ sở lắp đặt ngầm không được tiết lộ, và do tính chất của nhiệm vụ mới, đặc quyền của ông được nâng cấp lên TS-IV.
Ông vẫn làm việc với Không quân với tư cách một nhiếp ảnh gia cho đến năm 1971, lúc đó ông được mời làm việc cho công ty RAND với tư cách Kỹ thuật viên an ninh, và vì vậy, ông được chuyển đến California, nơi RAND có một cơ sở lớn và đặc quyền miễn trừ an ninh của ông được nâng cấp lên ULTRA-3. Những năm sau, ông gặp một người phụ nữ có tên Cathy, họ kết hôn và có 1 con trai, Eric.
Năm 1977, Thomas được chuyển đến Santa Fe, New Mexico, nơi tiền lương của ông được nâng lên đáng kể, và tất nhiên đặc quyền miễn trừ an ninh của ông cũng một lần nữa được nâng cấp, lần là là ULTRA-7. Công việc mới của ông là Chuyên gia bảo mật hình ảnh trong công ty lắp đặt Dulce, nơi công việc của anh là duy trì, căn chỉnh và hiệu chỉnh các camera giám sát xuyên suốt trong khu phức hợp dưới lòng đất và hộ tống những vị khách đến những điểm đến của họ.

Khi đến Dulce, Thomas và một số “tân binh” khác đã tham dự một buổi họp bắt buộc, nơi họ được giới thiệu với SỰ DỐI TRÁ LỚN NHẤT/BIG LIE”, rằng: “....các đối tượng được sử dụng cho các thí nghiệm di truyền là điên rồ, mất trí đến vô vọng và nghiên cứu nhằm mục đích y tế và nhân đạo”.
Ngoài ra, tất cả những câu hỏi phải được hỏi trên cơ sở ‘cần biết ở mức độ cơ bản”. Cuộc họp giao ban kết thúc với những lời đe dọa trừng phạt nghiêm khắc nếu bị bắt gặp nói chuyện với bất kỳ kẻ “mất trí” nào hoặc tham gia vào các cuộc trò chuyện với những người không liên quan trực tiếp đến những công việc hiện tại. Việc mạo hiểm ra ngoài ranh giới của khu vực làm việc riêng mà không có lý do cũng bị cấm và hơn hết thảo luận về sự tồn tại của Người ngoài hành tinh/ Chính phủ Mỹ đối với bất kỳ người ngoài cuộc nào đều để lại hậu quả và hệ quả nghiêm trọng.
Thomas đã làm công việc của mình theo yêu cầu của cấp trên. Ban đầu, cuộc gặp gỡ của ông với những sinh vật màu xám và Bò sát thực tế trong căn cứ là rất phấn khích, nhưng ngay sau đó, ông nhận thức được một cách sâu sắc rằng tất cả không phải như vẻ bề ngoài. Thomas dần dần cảm thấy có một luồng căng thẳng tiềm ẩn đang tồn tại giữa mọi người, và chính bản thân ông. Thỉnh thoảng, ông đi quanh quẩn trong góc, làm gián đoạn các cuộc thảo luận nghiêm túc giữa các đồng nghiệp, và vì Thomas là một nhân viên an ninh, những cuộc nói chuyện này sẽ kết thúc với những tiếng xì xào và các cá nhân sẽ tách ra thành những nhóm nhỏ.
Một phần công việc cụ thể của ông là đi vào những khu vực khác nhau của căn cứ và sắp xếp các camera giám sát an ninh khi cần thiết. Điều này giúp ông có cơ hội mạo hiểm và chứng kiến nhiều điều khiến trí tưởng tượng bị lung lay.

Sau đó, ông báo cáo rằng đã nhìn thấy những phòng thí nghiệm tiến hành điều tra những vấn đề sau:
(+) Trường năng lượng Auric của con người
(+) Du hành và thao túng cơ thể tinh thần (hay astral body/thể vía)
(+) Nghiên cứu Siêu tâm lý học /Psi
(+) Phân tích và Ứng dụng kiểm soát tâm trí bậc cao
(+) Các chức năng của não người: Nhận biết, thu nhận và chuyển giao
(+) Nhân bản phôi người/Người ngoài hành tinh
(+) Tái tạo cơ thể người nhanh chóng bằng cách sử dụng năng lượng/ chuyển vật chất (hoàn thiện bộ nhớ cá nhân từ hệ thống ngân hàng bộ nhớ máy tính)
...và những tiến bộ khoa học khác.
Thỉnh thoảng, Thomas sẽ thấy một số sáng tạo di truyền kinh hoàng được đặt trong các phần riêng biệt của căn cứ. Ông biết những thứ này không liên quan gì đến bệnh tâm thần hay nghiên cứu sức khỏe. Thomas không muốn chứng kiến thêm nữa. Cứ mỗi lần ông phát hiện ra thêm nhiều hơn những mảnh ghép của mê cung dưới lòng đất này, ông lại càng không thể chấp nhận được. Tuy nhiên, tâm trí tò mò của ông đã cầu xin để ông tiếp tục tìm kiếm sự thật, mặc cho tâm trí muốn quay đi trong kinh hoàng.
Một ngày nọ, Thomas được tiếp cận bởi một nhân viên khác, người đã dẫn ông vào một hành lang bên canh. Tại đây, ông được tiếp cận bởi 2 người đàn ông khác và thì thầm những lời kinh hoàng nhất “...những người đàn ông, phụ nữ và trẻ em - được cho là chậm phát triển trí tuệ, trên thực tế là những nạn nhân bị tiêm thuốc mê nặng và họ là những nạn nhân bị bắt cóc (ABDUCTION).
Ông cảnh báo họ rằng lời nói và hành động của họ có thể khiến họ gặp rắc rối, đặc biệt nếu ông tố cáo họ. Lúc đó, một người đàn ông nói với Thomas rằng tất cả họ đang quan sát ông và nhận thấy rằng ông cũng “không thoải mái” với những gì phải chứng kiến. Họ biết rằng Thomas có lương tâm và biết rằng ông là một người bạn.
Họ đã đúng, Thomas đã không tố cáo họ với những chỉ huy của mình. Thay vào đó, ông đã đưa ra một quyết định nguy hiểm là lặng lẽ nói chuyện với một trong những con người bị nhốt trong lồng - đặt trong một khu vực có biệt danh “Nightmare Hall”. Thông qua trạng thái bị tiêm thuốc của họ, ông đã hỏi tên và quê quán của họ. Thomas đã kín đáo điều tra về nhân thân thực của những “con người” bị tuyên bố mất trí này trong những ngày cuối tuần ra khỏi căn cứ.