1985: Cuộc “đụng độ gần” với Tiến sĩ J. Allen Hynek | 1985: Close Encounter with Dr. J. Allen Hynek
Bởi Dennis Stacy.
Một cuộc phỏng vấn với The Dean năm 1985
Chỉnh sửa lại cho CUFON, bởi Dale Goudie 1991
Dịch bởi A14

Trong hơn 2 thập kỷ, từ năm 1948 đến 1969, Tiến sĩ J. Allen Hynek là cố vấn về thiên văn học cho Lực lượng Không quân Hoa Kỳ. Tuy nhiên, chủ đề của những lời khuyên mà ông đưa ra không phải là những chương trình vũ trụ dành cho người mới vào nghề hay mặt trăng và các ngôi sao ở trên trời, mà là các Vật thể bay không xác định (UFOs). Năm 1973, ông thành lập Trung tâm nghiên cứu UFO (CUFOS) và đã từng là Giám đốc và biên tập của tạp chí “Phóng viên UFO Quốc tế/“International UFO Reporter.”
STACY: Tiến sĩ Hynek, với tư cách là một nhà khoa học, ông đã chọn tin vào hiện tượng UFO giống như bất kỳ ai ngày nay. Chính xác thì mối quan hệ đó bắt đầu như thế nào?
HYNEK: Đó là một câu chuyện khá dễ để kể. Vào mùa xuân năm 1948, tôi đang dạy Thiên văn học tại Đại học Bang Ohio, ở Columbus. Một ngày nọ, những người đàn ông (và họ không mặc đồ đen) đã đến gặp tôi từ Căn cứ Không quân Wright Patterson ở Dayton gần đó. Họ bắt đầu bằng cách nói về thời tiết, theo tôi nhớ, thế này thế no, rồi cuối cùng một người trong số họ hỏi tôi Nghĩ gì về những cái đĩa bay. Tôi nói với họ rằng tôi nghĩ rằng chúng là một đống rác rưởi vô nghĩa và điều đó dường như khiến họ hài lòng, vì vậy họ bắt đầu nói đến công việc. Họ nói rằng họ cần một số cuộc tư vấn về thiên văn học vì nhiệm vụ của họ là tìm hiểu sự thật đằng sau những câu chuyện về đĩa bay này.
Họ nghĩ rằng một số là thiên thạch, một số là những ngôi sao...vì vậy họ có thể cần đến một nhà thiên văn học. “Cái quái gì vậy”, tôi nói, nghe có vẻ vui, và ngoài ra, tôi cũng sẽ nhận được một khoản thanh toán về an ninh tối mật liên quan đến dự án này. Vào thời điểm đó, nó được gọi là Project Sign, và ít nhất một số nhân viên đang coi vấn đề này khá nghiêm túc. Đồng thời, một sự chia rẽ lớn đã xảy ra trong Không quân giữa 2 trường phái tư tưởng. Trường phái nghiêm túc đã chuẩn bị một bản ước tính về tình hình và gửi cho Tướng Vandenburg, nhưng cuối cùng phía còn lại đã thắng và nhóm này đã bị chuyển đi nơi khác. Nói cách khác, nhóm phủ quyết đã chiến thắng vào lúc đó.
Những nghiên cứu điều tra của riêng tôi cho Project Sign cũng đã được thêm vào đó, tôi nghĩ vì tôi đã khá tiêu cực trong hầu hết các đánh giá của mình. Tôi đã cố gắng đưa ra một lời giải thích liên quan đến tự nhiên cho một điều gì đó, cho dù đôi khi lời giải thích của tôi là không thực sự diễn ra trên thực tế. Tôi có nhớ một trường hợp xảy ra ở Snake River Canyon, tôi nghi đó là nơi mà một người đàn ông và 2 con trai của ông ấy đã nhìn thấy một vật thể kim loại xoáy xuống hẻm núi khiến những ngọn cây lắc lư. Trong nỗ lực tìm kiếm lời giải thích tự nhiên cho nó, tôi đã nói rằng nó là một dạng xoáy khí quyển nào đó. Tất nhiên, tôi chưa bao giwof nhìn thấy một cơn lốc xoáy như vậy và không có lý do thực sự nào để tin vào sự tồn tại của nó. Nhưng tôi đã rất lo lắng để tìm ra một lời giải thích tự nhiên cho những hiện tượng được báo cáo và tôi tin rằng nó sẽ luôn phải có một lý giải tự nhiên nào đó cho những sự kiện đó, tôi đã làm như vậy, và phải đến một thời gian sau tôi mới bắt đầu thay đổi quyết định.

STACY: Đã bao giờ có bất kỳ áp lực trực tiếp nào do Không quan tác động để ông phải “đưa ra lời giải thích thông thường” cho những hiện tượng này chưa?
HYNEK: Có một áp lực ngầm, vâng, chắc chắn là có.
STACY: Nói cách khác, ông thấy mình, giống như hầu hết chúng ta, đã bị đưa vào tình huống phải cố gắng làm hài lòng cấp trên của mình?
HYNEK: Đúng vậy, bạn cũng có thể hiểu theo cách đó, mặc dù cùng lúc, tôi cũng không đi ngược lại với những quy tắc khoa học của mình. Là một nhà Thiên văn học và Vật lý học, tôi chỉ đơn giản cảm thấy rằng mọi thứ cần phải có lời giải thích hợp logic khoa học trong thế giới này. Không có “nếu” hoặc “nhưng” về nó. Những vấn đề tôi không thể giải thích bằng khoa học, tôi nghĩ nếu chúng ta cố gắng hơn nữa, hay có một cuộc điều tra thích hợp thì có lẽ chúng ta sẽ tìm ra câu trả lời. Hệ số đánh banh trung bình (batting average) của tôi là khoảng 80% và tôi nghĩ rằng bất cứ lúc nào bạn đạt tới mức cao đó, tức là bạn đang làm khá tốt.
Điều đó có nghĩa là có khoảng 20% trường hợp tôi chưa giải quyết được, nhưng chỉ khoảng 3-4% cho Không quân, bởi vì họ sử dụng số liệu thống kê theo cách mà bản thân tôi không bao giờ cho phép. Ví dụ, các trường hợp được dán nhãn là “không đủ thông tin” thì họ sẽ lập tức coi nó là “Đã được giải quyết” chẳng hạn. Họ cũng dùng một số những thủ thuật nhỏ khác nữa.
Nếu nhìn thấy ánh sáng, họ sẽ nói “Máy bay có đèn, vậy nên, có lẽ đó chính là máy bay”. Sau đó, vào cuối năm, khi các số liệu thống kê đã được lập, họ sẽ bỏ những trường hợp “có thể/possible”; hoặc “có khả năng/probable” và chỉ đơn giản gọi chúng là “Máy bay”.
STACY: Điều gì đã bắt đầu thay đổi nhận thức của ông về Những hiện tượng?
HYNEK: Thực sự đã có 2 điều. (1) là thái độ hoàn toàn phủ nhận tiêu cực và không chịu khuất phục của Không quân. Họ sẽ không cho UFO có cơ hội tồn tại, ngay cả khi chúng bay lên và bay xuống phố giữa ban ngày.
Mọi thứ đều phải có lời giải thích. Tôi bắt đầu bực bội với điều đó, mặc dù về cơ bản tôi cũng cảm thấy như vậy nhưng tôi vẫn luôn nghĩ rằng họ không đi đúng hướng. Bạn không thể cho rằng mọi thứ đều màu đen cho dù thế nào đi nữa. (2) tầm cỡ của những nhân chứng bắt đầu làm phiền tôi.
Ví dụ, khá nhiều trường hợp được báo cáo với những Phi công quân sự, và tôi biết họ được đào tạo khá bài bản, vì vậy đây là lúc tôi mắt bắt đầu nghĩ rằng “À, có lẽ có gì đó với tất cả những điều này”.
Vụ “Khí đầm lầy/swamp gas” nổi tiếng sau này cuối cùng đã đẩy tôi đến giới hạn. Kể từ thời điểm đó, tôi bắt đầu xem xét những báo cáo từ một góc độ khác, có nghĩa là “một trong số đó có thể là UFO thực sự”.

STACY: Khi thái độ của ông thay đổi, thái độ của Lực lượng Không quân đối với ông có thay đổi không?
HYNEK: Thực tế là có, khá nhiều. Nhân tiện tôi có thể nói thêm rằng Cố Tiến sĩ James E. McDonald, một người bạn tốt của tôi, người lúc đó là Nhà khí tượng học tại Đại học Arizona - và tôi đã nhận rất nhiều lời lẽ khá sắc bén về việc mình làm. Ông ấy đã từng buộc tội tôi rất nhiều, nói rằng “Ông là nhà tư vấn khoa học cho Lực lượng Không quân, ông nên tạo áp lực lên các Tướng và nhất quyết hoàn thành công việc tốt hơn”. Tôi nói “Jim, tôi đã có mặt ở đó, ông thì không, và ông không biết cái tư duy ở đó của họ”.
Họ làm theo chỉ thị của Lầu Năm Góc, theo Robertson Panel năm 1953, rằng toàn bộ chủ đề phải được vạch trần, theo chu kỳ và không còn câu hỏi gì về nó. Đó là thái độ phổ biến. Hội đồng do CIA triệu tập, và tôi đã ngồi ở đó, nhưng tôi không được yêu cầu ký vào Nghị quyết. Nếu họ có từng hỏi thì tôi cũng sẽ không ký nó, bởi họ có thái độ hoàn toàn phủ nhận một cách tiêu cực về mọi thứ. Vì vậy, khi Jim McDonald từng buộc tội tôi về một loạt sai lầm liên quan đến công lý trong làm Khoa học, tôi đã phải nói với ông ấy rằng Nếu tôi làm theo ý ông ấy, thì các Tướng sẽ không bao giờ lắng nghe tôi. Họ đã lắng nghe Tiến sĩ Donald Menzel và những người khác ở Khoa Thiên văn Havard như họ đã từng.