Hồi mới thức tỉnh lần đầu, trải qua biến cố thì có, sau này hiểu rồi thì không. Tôi vẫn nhớ cái đêm tôi đột ngột chuyển từ trạng thái thích thú và luôn muốn giúp đỡ người khác sang căm hận đến mức muốn tuyệt diệt loài người để không nhìn thấy nữa. Nhưng sau nhiều năm tôi đã hiểu ra rằng vấn đề ở tôi, không ở loài người. Bởi vì ngay từ đầu tôi tin rằng mọi người nên yêu thương và giúp đỡ nhau đó mới là lẽ đương nhiên, cho nên mọi kết quả tôi nhận được đều là đau khổ, phản bội, lạnh lùng từ tất cả, đặc biệt là gia đình. Nghĩ kĩ, chính tôi mới là người áp đặt kỳ vọng bản thân lên người khác, cho nên bản thân mới thất vọng và đau khổ. Đứng từ góc độ khác thì mỗi một cá nhân người đều không sai, họ biểu hiện ra khác bởi vì sự thật bên trong của họ khác. Chúng ta phải chấp nhận bóng tối và ánh sáng đều là sáng tạo tự nhiên, và đều tồn tại trong mỗi người.(Ít nhất là tại Trái đất này, trong kiếp sống này). Việc họ khác, không sai. Việc ta khác họ cũng chẳng sai. Thuận theo bản tâm, nhìn vào con đường của chính mình thay vì lo lắng người khác người khác sẽ vấp ngã trên đường của chính họ mới là việc tôi thấy hợp lý hơn nhiều.